Thành phố Phù Dung Hà, trong nhà xưởng bỏ hoang.

Năng lượng màu đen mơ hồ lẩn quẩn trong không khí, tỏa ra hơi thở Tai Ách không may.

Một người đàn ông tóc màu băng lam chắp tay sau lưng đứng bên ngoài quan sát nguồn năng lượng này, anh ta chính là siêu thợ săn thượng cấp 'Băng Hà'.

Phía sau lưng anh ta là một nhóm thợ săn có cách ăn mặc thống nhất, tất cả đều là trợ thủ của Băng Hà.

Nhóm trợ thủ chia ra tiến hành kiểm tra nơi này, nhóm trợ thủ này là nhóm người siêu năng đủ lĩnh vực, đảm bảo trong các tình huống không có điểm yếu.

Một thợ săn cầm một thiết bị khá kỳ quái, sau khi thu hồi thiết bị thì nói với Băng Hà: "Tổ trưởng, sau khi xác nhận với tổng bộ thì hơi thở này không thuộc về bất cứ người phán quyết nào, cũng không phải hơi thở cường giả cấp Tai Biến trong kho dữ liệu của hiệp hội."

Sắc mặt Băng Hà thay đổi, đi tới đi lui vài bước, nhìn hơi thở màu đen kia lẩm bẩm: "Một cấp Tai Biến mới... này không phải là tin tức tốt."

Nếu hơi thở này từng có ghi chép thì nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần giao nộp tài liệu điều tra được, sau đó sẽ có người khác tới phân tích cụ thể.

Nhưng nếu là cường giả Tai Biến mới thì nhiệm vụ cũng sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Cấp Tai Biến khác hoàn toàn với những cấp bậc khác, muốn bước vào cấp bậc này không dễ, hơn nữa sẽ dẫn tới dị tượng và dấu hiệu mãnh liệt, hiệp hội cũng có được cơ hội ứng phó.

Nhưng hơi thở Tai Biến này lại không có bất cứ điềm báo trước nào cả, quái vật cấp Tai Biến này giống như đột nhiên xuất hiện vậy!

Nếu là dạng lão ngoan đồng ẩn núp từ rất xa xưa, ẩn núp lâu vậy rồi lại đột nhiên xuất hiện thì rốt cuộc có âm mưu gì đây?

Nếu là từ thế giới trong tiến tới thế giới hiện thực thì lại càng đáng sợ hơn, chứng tỏ đã xuất hiện phương pháp im hơi lặng tiếng tiến vào thế giới này!

Băng Hà bao bọc tay mình bằng một lớp băng mỏng rồi luồn vào trong làn năng lượng màu đen kia, cảm nhận được năng lượng ăn mòn cuồng bạo nhưng vẻ mặt vẫn thực bình thường.

"Độ phá hoại của năng lượng này rất mạnh, hơn nữa còn còn tràn đầy hơi thở không may của cấp Tai Ách... nhưng kỳ quái là tính chất của năng lượng này so với phần lớn năng lượng tích cực lại càng bình thản và ổn định hơn... Ngoại trừ lực phá hoại chính bản thân nó thì không mang theo bất kỳ hiệu quả tiêu cực nào cả."

Phần lớn sức mạnh cấp Tai Biến, cho dù không trực tiếp tiếp xúc, chỉ cần dựa vào hơi thở tỏa ra cũng có thể tạo thành tổn thương không thể chống cự với người bình thường, nhưng năng lượng này lại không như thế.

Băng Hà rất ngạc nhiên, sự tồn tại cấp Tai Biến này, rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.

"Còn dấu vết nào khác không?" Băng Hà hỏi.

Thợ săn kia lắc đầu: "Nơi này đã bị hơi thở cấp Tai Biến triệt để phá hủy, không thể nhìn ra được gì hữu dụng, cũng không có cách nào tiến hành truy tìm."

Băng Hà thở dài một hơi: "Đã vậy thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, chúng ta tới hai nơi còn lại xem một chút đi."

Tổng cộng có ba nơi bọn họ cần kiểm tra, nhà xưởng bỏ hoang, sân thượng tòa nhà Coway, và cuối cùng là căn nhà gỗ nhỏ đã bị chôn vùi triệt để.

Đây cũng là ba địa điểm duy nhất mà bọn họ có thể điều tra.

Sân thượng tòa nhà Coway và căn nhà gỗ nhỏ kia Ôn Văn không tự mình tới đó, vì thế cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Nếu bọn họ đã không tìm được manh mối ở nhà xưởng bỏ hoang thì lại càng không có khả năng bắt được Ôn Văn.

Chính vì không có chút sơ hở nào cả nên Ôn Văn mới dám an tâm chạy lên núi Tề Linh chơi đùa.

...

Ôn Văn đứng trên ngọn cây, đối diện với con gà béo mặt tròn kia.

Con gà béo này không phải quái vật, nó chỉ là động vật bình thường mà thôi, nhưng con động vật bình thường này lại có chỉ số thông minh rất cao.

Nó thậm chí còn có thể hiểu được một ít ý muốn của Ôn Văn, vì thế Ôn Văn liền ở nơi này chơi trò ai chớp mắt trước thì sẽ thua.

Cũng như cái tên Tề Linh của mình, tất cả động vật trong ngọn núi này đều có linh tính kinh người.

Ngay cả cây cối cũng có mùi vị tươi mới, Ôn Văn không hề nghi ngờ nếu người bình thường sống ở nơi này có thể dễ dàng sống hơn trăm tuổi.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nơi này không có nhiều quái vật như vậy.

Ôn Văn cũng không săn bắt bừa bãi, bởi vì quái vật ở đây không phải đều là lũ mắc tội không thể tha.

Phần lớn là số quái vật được Hiệp Hội Thợ Săn xác nhận không có uy hiếp nên mới ném ở đây tự sinh tự diệt, vì thế Ôn Văn không có ý tàn sát một phen.

Vì thế kế hoạch của Ôn Văn chính là ngụy trang thành một người bình thường, lang thang trong khu rừng này.

Chỉ cần có quái vật coi anh là con mồi thì nó sẽ trở thành con mồi của anh.

Anh không lo tới chuyện đụng tới quái vật mà mình không thể đối phó, bởi vì quái vật trong dãy núi này đều có ý thức lãnh địa của mình, Ôn Văn có thể dựa vào nhiệt độ mà huy hiệu nhân viên thu nhận Tai Hại tỏa ra để xác nhận mình có thể trêu chọc quái vật đó hay không.

Cách làm của Ôn Văn được gọi là phương pháp câu cá, cách này rốt cuộc đúng hay sai thì anh mặc kệ, chỉ cần hữu dụng là được.

Đáng tiếc một ngày này anh chỉ gặp một vài quái vật, cũng chỉ có một con quái vật chủ động tấn công anh.

Tỉ lệ này so ra cũng chỉ nhiều hơn thành phố Phù Dung Hà mà thôi, Ôn Văn ở nơi này vài ngày cũng chỉ gặp mỗi một con quái vật.

Chỉ tiếc là Ôn Văn không bắt được con quái vật kia, ngược lại bị nó đánh chạy té khói.

Đúng vậy, Ôn Văn có đủ bản lĩnh mánh khóe lại bị một con quái vật ngang cấp dí chạy trối chết, cuối cùng chật vật trốn thoát.

Cho nên Ôn Văn quá buồn bực, liền cùng con gà béo mặt tròn kia chơi game.

Đó là một con quái vật khỉ đầu chó lông quăn, cơ thể mạnh một cách khủng khiếp, Ôn Văn liều mạng một phen cũng không đấu lại nó, chỉ có thể dùng chiến lược lui lại.

Nhưng Ôn Văn vốn không phải người dễ dàng chịu thua như vậy, cái cây này cũng nằm trong lãnh địa con khỉ đầu chó kia, anh đang ở đây chờ nó.

Cùng con gà béo mặt tròn này đấu mắt nửa tiếng, hai mắt Ôn Văn sáng ngời, con khỉ đầu chó chết tiệt kia rốt cuộc cũng xuất hiện!

Hình thể con khỉ đầu chó này cũng không lớn, chỉ gấp đôi khỉ đầu chó bình thường mà thôi, trên người mọc đầy lông quăn có màu xám tro.

Lúc này nó đang dùng cả tay và chân để đi về phía Ôn Văn, xem dáng vẻ nhàn nhã kia thì hiển nhiên nó cũng không phát hiện Ôn Văn.

Lần chiến đấu trước đó Ôn Văn đã phát hiện tuy thực lực của con khỉ đầu chó này rất mạnh nhưng đầu óc thì lại có vấn đề.

Còn có vấn đề cỡ nào thì đại khái là Ôn Văn ngồi xổm ngay trên nhánh cây, không hề che dấu hơi thở, chỉ cần Ôn Văn không lên tiếng thì nó căn bản sẽ không phát hiện trên nhánh cây có người tồn tại...

Sau khi con khỉ đầu chó xuất hiện, Ôn Văn liền chăm chú nhìn chằm chằm nó nên trong lúc lơ đãng đã chớp mắt một cái.

Nhìn thấy Ôn Văn chớp mắt, con gà béo mặt tròn lập tức nhảy dựng lên, dùng cánh mình chỉ Ôn Văn hưng phấn kêu to, ý bảo mình thắng.

Ôn Văn bất đắc dĩ đưa tay chụp lên mặt con gà béo, đẩy nó ra, sau đó nhảy xuống cành cây.

Ngay sau đó, cả cái cây bị con khỉ đầu chó kia bẻ gãy ngang!

Tiếng kêu của con gà béo làm con khỉ đầu chó lông quăn ngẩng đầu nhìn lên, nó nhớ kỹ Ôn Văn!

Ôn Văn cười he he nhảy xuống trước mặt khỉ đầu chó, khiêu thích nhìn nó.

Lần trước bị đánh bỏ chạy, lần này Ôn Văn dám trở lại đương nhiên là có tự tin có thể bắt được nó!

0.12191 sec| 2404.906 kb